Bài Học Kinh Doanh Sâu Sắc Từ Cô Bé Đánh Giày

0

Một hôm tan làm tôi ghé vào một cửa hàng nhỏ mua đồ, vừa bước vào thì gặp một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ vest nữ màu xanh, đeo chiếc cà vạt màu sắc nhã nhặn. Cô gái nhìn thấy tôi đi giày da, liền cúi xuồng , sắn ống quần và giúp tôi đánh giày, vừa lau giày vừa nói: “Anh à, em có bán xi đánh giày, giờ em đánh thử cho anh cảm nhận một nhé, nếu anh thấy thích thì mua giúp em, không thích thì cũng không sao, em cảm ơn ạ”.

Trong thời khắc đó, tôi rất kinh ngạc, không thể tin là một người con gái như vậy lại có thể cúi xuống lau giày cho tôi. Lau xong, tôi nói:“Em gái, xi đánh giày anh không cần đâu, anh đưa em 100 nghìn nhé”

Thật không ngờ cô bé nói: “Em bán xi đánh giày mà, anh cầm giúp em hai hộp xi nhé”, tôi liền nói: “Không cần đâu, muộn thế này rồi, em mau về nhà đi thôi

Tôi nhét tiền vào đôi tay đen nhẻm của cô bé, nhưng cô nói: “Nếu thế thì anh cầm lấy một hộp xi nhé, em chỉ cần bán hai hộp nữa là đủ doanh số rồi, tí em cố đi bán nốt hộp này là được”, nói vậy rồi nhét trả tôi 50 nghìn . Tôi xin số điện thoại của cô bé, em viết lại cho tôi số, nói câu cảm ơn rồi đi.

Về nhà xem lại tên và số điện thoại tôi mới biết cô bé tên Liên. Nhìn hộp xi đánh giày tôi mới nhận ra, tôi căn bản chưa xem công dụng của hộp xi cũng như chưa để ý đến đôi giày được cô bé đánh bóng ra sao nhờ loại xi đó, cũng không mặc cả, hơn nữa cũng không có sự nghi ngờ nào cả, lúc đó tôi chỉ là nghĩ rằng nhất định phải mua giúp cô bé, không mua thì cảm thấy rất áy náy. Tôi cũng làm buôn bán, có nhiều bạn bè đồng nghiệp trong ngành, nhưng hỏi ai có thể làm được như cô bé?

Rất nhiều nhân viên  bán hàng đều cho rằng giá cả chính là yếu tố quyết định sức tiêu thụ của sản phẩm, cho rằng nếu giá cẩ của đối thủ cạnh tranh thấp, chúng tôi sẽ rất khó bán hàng. Liên khiến tôi mua sản phẩm của mình, như vậy cô bé đã buôn bán thành công, nhưng tôi thấy rằng đó không phải là tất cả em còn thành công trong việc bán sức hút của bản thân. Liên dùng hành động khiến tôi cảm  động, tôi cảm thấy nên giúp đỡ cô bé, vì vậy trong cả quá trình mua hàng tôi không hề mặc cả giá với cô bé.

Công việc của Liên không hề có lương cố định, tiền lương của em có được chỉ dựa vào việc em bán được bao nhiêu hàng. Nhân viên trong công ty tôi chí ít vẫn còn lương cơ bản để dùng làm khoản cố định, còn được trợ cấp ăn uống, đi lại mà ngày nào cũng trách móc công ty, họ sao có thể đủ dũng khí  đi làm như Liên.Còn nữa, công việc của Liên là mang sản phẩm của mình đi khắp các đường phố, ngóc ngách đánh giày cho người  khác, tôi tin chăc những người làm nghề đó sẽ không đi xe, mỗi lần cúi xuống đứng lên rất vất vả rồi còn mang theo xe rất phiền phức, mệt mỏi, nhưng cô bé làm được, trong chúng ta ai có thể làm được như vậy?

Cô bé trong quá trình làm việc nhất định đã gặp không ít loại người, có nhiều người không hiểu còn mắng chửi, mang em ra làm trò cười, thậm chí còn có thể đã từng bị khách đá rồi, nhưng Liên vẫn kiên trì tiếp tục công việc của mình. Trong những người làm nghề kinh doanh, thử hỏi ai có thể làm như vậy?

Ngày hôm sau tôi kể câu chuyện của mình cho đồng nghiệp và nhân viên nghe, tất cả mọi người đều rất cảm động. Lúc đó  tôi có hỏi mọi người một câu: “Nếu bắt mọi người đi đánh giày cho người khác mọi người có dám làm không?”

Chiều hôm đó tôi mời Liên đến công ty tôi, chúng tôi đều hết sức ngạc nhiên:

Liên kể vì nhà nghèo nên 16 tuổi em không được đi học nữa, sau đó đi làm hai năm, kiếm đủ tiền đi học đại học nhưng do điều kiện sức khỏe em lại phải dang dở việc học. Liên nói em mới làm nghề bán xi giày này được bốn tháng, nhưng đã rất thích công việc này.

Liên nói cho chúng tôi biết hai bí quyết và bốn câu nói của em:

Hai bí quyết chính là tự tin và sự nhiệt tình.

Bốn câu nói đó chính là:

Mối ngày , mỗi vấn đề của tôi đều sẽ tốt lên.

Sao mình may mắn thế nhỉ?

Mọi chuyện rồi sẽ qua

Tôi làm được, tôi nhất định thành công

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao một cô bé yếu đuối có thể đeo một chiếc túi  vừa to vừa nặng đi khắp hang cùng ngõ hẹp, dùng đôi tay nhỏ bé lau giày cho người khác, dũng cảm đối mặt với khó khăn, vất vả trong công  việc và luôn vui vẻ tin rằng  ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay.

Tôi có hỏi cô bé: “Tại sao lại đi đánh giày cho người khác, em không sợ mất mặt sao?” Liên nói: “Em đánh không phải là giày, mà là ước mơ của em! Mỗi lần cúi xuống lau giày cho ai đó em đều thấy rất vui, em cảm nhận được mình càng ngày càng tiến gần đến ước mơ của mình hơn. Mỗi lần cúi xuống rối ngẩng lên em có thể nhìn thấy bầu trời xanh, vì thế nên em rất hạnh phúc.”

Tôi lại hỏi em: “Lúc em đánh giày sẽ có nhiều người không hiểu, thậm chí còn có người chửi mắng em, nghi ngờ hành động và lời nói của em, lúc đó em làm thế nào?” Liên nói: “Lúc đó em đều sẽ nói cảm ơn họ”. Thời khắc đó , tôi thấy mắt mình ươn ướt…

“Em không phải đánh giày mà là ước mơ của em! Cảm ơn em, tôi rất thích!”

Chúng ta mỗi ngày đều vì mệt mỏi mà làm qua loa đại khái, đối phó trong công việc, bạn có thể nói mình không phải gọi điện thoại mà đang hoàn thành ước mơ của mình, bạn có thể nói mình không phải đang thiết kế sản phẩm mà là đang lên kế hoạch cho tương lai của mình…

Nếu một người có thể vì ước mơ của mình mà làm việc, thì có thể cảm thấy mệt không? Chúng ta mắc  phải lỗi rất lớn, đa số là do không chăm chỉ mà thành, nếu chăm chỉ vì ước mơ thì công việc có tồi tệ như vậy được không? Trong công việc và cuộc sống bất cứ lúc nào cũng có thể gặp khó khăn mệt mỏi, chúng ta nên đối mặt và nói câu: Cảm ơn, tôi rất thích!

Theo SKCĐ





Leave us a comment

logged inYou must be to post a comment.