Thành đạt là yêu thương bản thân

0

Chúng ta quả thật rất cô đơn. Kể cả những người thành đạt nhất, họ cũng đã từng đi qua muôn vàn khó khăn và từng ở vị thế của người cô độc. Sự căng thẳng, mệt mỏi đâu chỉ đến từ những gì tiêu cực, nó còn len lỏi từng giờ, từng phút lúc chúng ta làm việc, cố gắng vươn lên đạt được điều gì đó, hay trở thành một người tốt hơn.

Những gì người khác thấy ở bạn đôi khi chỉ là một hai khoảnh khắc loé sáng và rồi họ tự hỏi “Thằng này có gì mà sao được ưu ái dữ vậy”, “Con nhóc này có thấy nó làm gì đâu mà đùng cái được giải này vậy?” hoặc chỉ đơn giản là “Tao trông nó tầm thường lắm, chắc là ăn may thôi”. Áp lực, đôi khi lại đến từ những lời nói đó – ngay cả sau khi bạn vừa thở phào rằng qua bao nhiêu tháng mình hy sinh giấc ngủ hoặc những giờ đi chơi với bạn bè để đánh đổi sự thành công ấy. Hoặc ngay cả với bạn bè thân. Trừ một số ít người yêu thương chúng ta thật lòng, cũng vẫn có những người tuy có thể chúc mừng một câu nhưng ngay câu sau là sụư xỉa xói hoặc buông ra những lời kiểu gây hấn-thụ động (passive-aggressive) như là: “Cậu làm suốt thế chắc chẳng có thời gian mà quan tâm gia đình, chắc bố mẹ buồn lắm nhỉ”, hoặc “Thật ra mình chẳng được may mắn như cậu đâu. Mình cũng nghĩ nếu mình được sinh ra ở hoàn cảnh thuận lợi như cậu thì mình sẽ thế nào?” – bỗng dưng làm bạn trở thành người cảm thấy tội lỗi. Áp lực, kỳ lạ thay, lại đến ồ ạt nhất vào những lúc này.

Những lúc ấy, chúng ta chỉ muốn về nhà, uống một cốc trà nóng và có ai đó ôm mình vào lòng rồi nói “Mình hiểu những gì cậu phải đánh đổi, mình biết những gì cậu vừa trải qua”. Tới mức, có khi chính chúng ta còn ước giá mà chỉ cần có được một hai người hiểu mình, nói một hai câu như vậy, thì cho dù thành đạt hay không cũng chẳng sao! Những đêm dài thức trắng, các mối quan hệ bạn bè thậm chí gia đình bị sứt mẻ chỉ vì quá bận rộn, hay chính bản thân sức khoẻ của mình cũng bị ảnh hưởng nặng nề, những cơn lo âu hoặc buồn bã không lý do, những tối một mình không dám gọi cho ai vì người ta nghĩ rằng “mình đang bận”, bản thân đâu có tư cách gì tìm kiếm sự giúp đỡ nơi người khác… Chưa hết, chúng ta còn tự tiếp tục trách cứ chính mình, rằng mình không đủ tốt, nếu đủ tốt thì mình phải chu toàn mọi thứ…

Thế nhưng thực tế, những người mà chúng ta thấy càng hoàn hảo thành đạt, “có tất cả mọi thứ” – kỳ thực, họ phải đánh đổi rất nhiều. May mắn ư? Có thể, nhưng nó không bao giờ quyết định tất cả mọi thứ và nó lại càng không dành cho số đông. Phàm cái gì nổi thì dễ vớt, dễ nhìn thấy; chứ tảng băng chìm của sự đau khổ, mâu thuẫn, hy sinh thì mấy ai muốn lặn xuống làn nước lạnh băng để tìm hiểu đâu. Vì vậy, nếu muốn thành công, trước hết hãy thành công vì chính mình (và những người ta yêu quý). Ai biết được rằng kết quả ngày hôm nay là trái ngọt từ mười ngàn giờ làm việc, thực hành cho đến khi nhuần nhuyễn, nước mắt và cả sự nghi ngờ căm ghét bản thân. Để rồi tới lúc đến đích, chúng ta lại tiếp tục đau khổ bởi những cáo buộc vô lý hoặc những nghi ngờ từ người khác.

Chúng ta “căm ghét” hành hạ bản thân đủ rồi, nên bây giờ, hãy nhìn vào gương, và tự mỉm cười nói rằng “Hôm nay mình đã làm rất tốt”. Viết ra một tờ giấy những điều chúng ta đã làm được hôm nay, kể cả nhỏ như đi ngủ sớm, ăn đúng bữa, làm xong bài tập… Thành công không chỉ là đạyt được một điều gì đấy khiến người khác phải ngưỡng mộ, mà thành công còn là thứ mỗi lần ta nhìn lại, mỉm cười và nghĩ rằng, mình không hề tệ chút nào; và yêu bản thân hơn ngày hôm qua một chút.

Theo Beautiful mind VN