Thư Gửi Những Người Đang Hoàn Toàn Suy Sụp

28 Comments

Bài viết này được lấy cảm hứng từ bức tâm thư của một học sinh trong khóa học tâm lý của Marc and Angel.

Gửi Marc and Angel,

Tôi có một vấn đề lớn. Tôi thông minh, có học thức cao trong lĩnh vực mình đang nghiên cứu và đạt được vô vàn thành tựu khi làm việc trong các tập đoàn lớn vào những năm qua. Hiện tại tôi có một công ty riêng nhưng cuộc sống đối với tôi thì hoàn toàn vô vị. Tôi cảm thấy như chính mình đang bị chôn vùi trong cuộc sống này. Tôi có hàng tá ý tưởng tuyệt vời phù hợp với năng lực bản thân, nhưng mỗi khi tôi bắt đầu chạy nước rút để thực hiện những kế hoạch lớn, tôi cảm thấy choáng ngợp và sợ hãi. Tôi bắt đầu nghi ngờ về quyết định của mình và về chính bản thân tôi. Nếu không thì sự sợ hãi và nỗi ám ảnh về khả năng thành công và thất bại sẽ gặm nhấm tâm trí tôi cho đến khi mọi thứ bị đình trệ, còn tôi thì hoàn toàn kiệt sức. Có quá nhiều thứ mà tôi muốn đạt được, và tôi biết chắc rằng mình có thừa năng lực để đạt được tất cả, nhưng chỉ khi tôi có thể vượt qua những ám ảnh này. Tôi cần một lời khuyên từ bạn.

Thân ái,

Một học sinh bị sụy sụp

Trả lời của Marc and Angel (một lá thư dành cho những ai ở trong hoàn cảnh tương tự):

Gửi người bạn bị suy sụp tinh thần,

Đã đến lúc lắng nghe một câu chuyện nhỏ về cuộc sống…

Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ bị lạc trong sa mạc suốt ba ngày trời mà không được uống một giọt nước. Ngay lúc cô sắp ngã quỵ, cô trông thấy một cái hồ cách vài trăm thước trước mắt cô. “Là thật chăng? Hay chỉ là ảo ảnh?” – Cô thầm nghĩ.

Bằng mọi sức lực cuối cùng, cô lảo đảo tiến về phía cái hồ và nhanh chóng nhận ra rằng lời cầu nguyện của cô đã thực sự linh nghiệm: đó không phải là ảo ảnh – nó thực sự là một cái hồ nước ngọt trong mát rộng lớn – còn nhiều nước hơn cả toàn bộ số nước mà cô có thể uống trong suốt cuộc đời. Nhưng cô quá mệt mỏi đến độ, cô không thể tự mình múc nước uống. Cô chỉ đứng bên mép bờ hồ và nhìn chằm chằm vào nó.

Có một người qua đường cưỡi trên lưng lạc đà đến từ một thị trấn nhỏ trong sa mạc đã trông thấy hành động kỳ lạ của người phụ nữ. Ông ta nhảy xuống lạc đà, đi đến bên người đàn bà đang chết khát và hỏi, “Thưa bà, tại sao bà không uống một ngụm?”

Cô nhìn người đàn ông với biểu cảm hết sức mệt mỏi và quẫn bách, nước mắt trào lên trong đôi mắt cô. “Tôi đang chết khát,” cô nói, “Nhưng trong hồ có quá nhiều nước để uống. Dù dùng cách nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể uống cạn cả cái hồ này.”

Người lữ hành mỉm cười, cúi xuống, lấy một ít nước bằng lòng bàn tay, đưa lại gần miệng cô và nói, “Thưa bà, cơ hội của bà ở ngay đây, và bài học mà bà nhận được khi sống hết quãng đời còn lại là phải hiểu rằng bà không cần phải uống cạn hồ nước chỉ để làm dịu đi cơn khát. Bà chỉ cần uống một ngụm nước nhỏ… và một ngụm tiếp theo nếu bà muốn. Hãy tập trung vào điều cần thiết trước mắt, và mọi lo lắng, sợ hãi, cũng như sự choáng ngợp về những điều phía sau sẽ dần dần biến mất.”

Thân ái,

Marc and Angel

Thực ra thì cuộc sống chỉ đơn giản là – những cử chỉ bé nhỏ và lạc quan của bản thân ngày qua ngày, để một khi nhìn lại, bạn nhận ra rằng tất cả những hành động đó đã trở thành một thứ gì đó to lớn – một điều vô cùng ý nghĩa và đặc biệt hơn tất cả những gì mà bạn có thể tưởng tượng.

Vậy thì còn chần chừ gì nữa mà không tự hỏi bản thân mình vào mỗi sớm khi thức dậy:

“Mình sẽ có những nghĩa cử tốt đẹp nào vào ngày hôm nay?”

Hoàng Trang (theo Marc and Angel) – Bookaholic





Leave us a comment

logged inYou must be to post a comment.